“Ba dạy tôi giữ lửa trước khi dạy rang—và ngọn lửa ấy còn ấm đến hôm nay.”

Ba dạy tôi giữ lửa trước khi dạy rang cà phê. Ngọn lửa ở bếp nhà ngày xưa không chỉ để chín cơm, mà còn để chín người: biết chờ, biết lắng nghe, biết tôn trọng thời gian của hạt. Những đêm Bảo Lộc trở gió, ba ngồi cạnh lò, tay trở củi, mắt nhìn màu vỏ lụa đổi dần, tai lắng tiếng “crack” khẽ khàng như nhịp tim của mẻ rang. Ba bảo: “Đừng vội. Cà phê cũng như con người—chín tới mới ngọt hậu.”


Hôm nay, tôi đứng giữa xưởng rang. Máy móc gọn gàng, quy trình chuẩn mực, khói được dẫn đi đúng chỗ để hương không lẫn mùi. Nhưng trong từng thao tác, tôi vẫn nghe tiếng dặn của ba: chọn hạt chín, phơi nắng thật, làm sạch – làm thật – làm tới nơi. Tôi học cách đọc màu nâu cánh gián, ngửi mùi hạt chuyển ngọt, sờ tay thấy độ khô vừa phải. Và khi mẻ rang mở cửa, hơi ấm ập lên mặt, tôi biết mình vẫn đang giữ một lời hứa cũ: giữ linh hồn của lửa củi trong ly cà phê hôm nay.


Từ bếp lửa nhà ba đến xưởng rang bây giờ là một con đường dài—dài bằng những mùa mưa nắng, bằng mồ hôi của người thợ, bằng niềm tin của khách muốn uống vị thật. Nếu hỏi điều gì thay đổi, tôi nói: dụng cụ. Còn điều gì không đổi, tôi nói: lòng. Lòng với nghề, với hạt, với người. Và mỗi ly cà phê mang ra, tôi muốn bạn thấy không chỉ vị đậm – hậu ngọt, mà còn thấy cả một ngọn lửa đã đi qua bao năm tháng để đến được bàn tay mình.